Mình là một học sinh khá. Không thuộc top đầu những người điểm cao, nhưng không quá tệ để ngồi ở chót. Mình nghĩ phần lớn ai cũng sẽ vậy. Mình nghĩ ai cũng sẽ luôn nằm ở tốp "trung bình" trong bất kì môi trường, cộng đồng nào - không quá dở tệ, nhưng cũng không quá giỏi để được mọi người đặc biệt để ý đến.
Và… mình là một học sinh khá ở trong lớp Địa lý. Nhắc đến học thuộc bản đồ thì điểm mình đủ để kéo các bài tập tự luận, những phần mà kiểu gì cũng sẽ hên xui mà lỡ ít nhiều điểm tại vì không hay để ý đến yêu cầu câu hỏi.
Tất nhiên, mình rất giống với những học sinh khác trong lớp. Cũng đến và học, hỏi câu hỏi là xong. Nếu có gì khiến mình nổi bật hơn so với các bạn, thì có lẽ là vì mình đến từ Việt Nam.
Tuy nhiên, vào một buổi chiều khi mình vừa đi từ trường về kí túc xá, mình nhận được gmail của cô về thông tin một cuộc thi làm phim:
Lúc đọc xong Email, mình cảm thấy hơi bất ngờ vì mình là người duy nhất cô gửi (hoặc ở trong số ít) cho chiếc Email về thông tin của cuộc thi này. Chiều hôm sau khi kết thúc lớp, mình mới đến hỏi cô để tìm hiểu nhiều hơn về cuộc thi.
Lúc đó, cô mới nhớ ra và nói với mình:
"Yeah, this makes me think of you, something that you will definitely be interested in."
(Tạm dịch: Đọc qua Email này làm tao nghĩ đến mày, vì tao biết đây sẽ là thứ mà mày sẽ chắc chắn hứng thú để làm)
Nghe xong câu đó, mình lại cảm thấy vui lắm. Một phần là cơ hội tự nhiên đến với mình, và phần khác là mình được cô nhớ đến khi nhận Email thông tin cuộc thi, thay vì là hơn 60 học sinh khác của cô. Những học sinh mà có thể điểm cao hơn mình, giỏi hơn mình, và tham vọng hơn mình.
Thật ra, mình được cô nhớ đến không phải là một quả lô tô sổ xố hay bất kì trò chơi ăn may gì, càng không phải tại do mình đến từ Việt Nam, mà là mình đã nổi bật trở thành người mà cô nghĩ đến theo cách riêng.
Trước đó, mình đã có hỏi cô về thông tin một cuộc thi làm phim khác mà cô đã đăng trên lớp một lần. Vừa đưa thông tin, cô vừa cười và hứng thú nói với mình rằng mình là người đầu tiên hỏi cô về cuộc thi này trong các năm trở lại đây, và sẽ là người đầu tiên sau chục năm cô giảng dạy tại trường tham gia vào cuộc thi nếu mình quyết định làm thật
Trước cả đó nữa, mình còn đã từng hợp tác với cô để làm một bộ phim về phòng chống nạn buôn người từ Việt Nam, lấy cảm hứng từ trong tiết học mà cô dạy cho lớp xã hội.
Bạn sẽ không cần phải là người giỏi nhất, có số điểm cao nhất, hay đứng đầu một cái gì đó để trở nên nổi bật trong mắt một người. Bạn có thể trở nên nổi bật hơn (một cách dễ dàng hơn rất nhiều) bằng cách chia sẻ chung một mối quan tâm của họ ở tần suất đủ ảnh hưởng.
Ở tần suất đủ ảnh hưởng không phải là đến và hỏi chuyện về họ mỗi ngày, mà là với một tần suất đủ để cả hai bên không quên về nhau khi nhắc về nó, và những lần tiếp xúc với nhau về chủ đề đó thực sự mang đến một kết quả đủ lớn để duy trì sự nổi bật.
Mình không đến và hỏi cô hàng ngày, hay thậm chí hàng tuần về việc làm phim hay là các dự án mà mình đang làm.
Lần đầu tiên khi mình hỏi cô về việc làm phim, mình chỉ lên và nói với cô đúng một lần về kế hoạch của mình. Lần thứ hai, mình đến và nói với cô rằng mình xin phép dời hạn bài tập (mình được dời tới nửa tháng), và lần cuối cùng là mình đem thành phẩm vào cho cô xem.
Sau đó chính là về cuộc thi làm phim khác. Lần thứ nhất, mình đến gặp cô để hỏi về thông tin cuộc thi và nhận hướng dẫn. Lần thứ hai, mình đến gặp cô để được giúp đỡ về mặt xây dựng hướng đi cho kịch bản. Lần thứ ba, mình chỉ cập nhật cho cô là mình đã làm xong kịch bản và lời khuyên của cô đã giúp mình ra sao. Mình sẽ không cập nhật với cô về tiến trình của bộ phim cho đến khi mình quay xong.
Mình không gặp cô mỗi ngày để giữ kết nối. Mình gặp cô ở tần suất đủ nhiều, và mỗi lần gặp mình đều đảm bảo là mình sẽ (1) có tiến triển mới hoặc (2) nhờ sự giúp đỡ. Điều này tránh việc tương tác và trò chuyện giữa hai bên trở nên nhàm, cũng như là giữ cái "tín" của mình đối với cô.
Mình sẽ không cập nhật mỗi ngày với một tiến trình còn đang đứng im, thay vào đó mình sẽ cập nhật vào mỗi một tuần, hay có khi là lâu hơn thế với một tiến trình đã đến một giai đoạn mới. Điều này sẽ giúp suy nghĩ của đối phương rằng mình thật sự có tiến triển và họ có không gian để giúp đỡ, hơn là nghe tin nhắn trì trệ mỗi ngày rằng "tôi vẫn còn đang làm..."
Một khi bạn đã nổi bật hơn với một người ở một từ khóa, lĩnh vực bất kì, cơ hội để mở rộng nó là hoàn toàn có thể.
Có một ngày cô hỏi mình rằng mình có làm bất kì dự án nào khác ngoài bộ phim ngắn này chưa, và thế là mình có dịp được kể với cô về Ổ Ba Chấu. Cũng từ lúc đó, đôi lúc cuộc trò chuyện giữa mình và cô còn xen lẫn giữa hai chủ đề này, và cô cũng biết nhiều hơn về mối quan tâm về mục tiêu giáo dục mà mình đang nhắm đến cho dự án.
Càng vui hơn là khi cô chủ động đề xuất việc có thể giúp mình nhận nguồn cung tài chính từ trường nếu cần bất kì hỗ trợ gì trong việc triển khai kế hoạch của dự án : ).
Khi không phải là người giỏi nhất để nổi bật với một hay nhiều mối quan hệ, bạn có thể chọn làm người nổi bật với họ thông qua một từ khóa, hay một kết nối đặc biệt.
Kết nối này nên được tạo ra thông qua một sự tương tác có tiến triển và có kết quả. Điều này sẽ giúp kết nối trở nên "tín" hơn cho hai bên, cũng như là một chứng minh rằng mối quan hệ này đang có tiến triển tốt.
Một khi kết nối đã đủ "tín," bạn có thể chọn để mở rộng sang các từ khóa, các mối quan tâm liên quan giữa hai bên, nhằm giúp network giữa hai bên lên được một nốt đi mới.
Việc duy trì sự nổi bật của mình trong mắt cô Địa lý còn dạy mình nhiều bài học khi network với người khác, những đối tượng mà có ích kết nối với mình hơn. Mình phải đến với họ với một câu hỏi, một mục đích rõ ràng, và đảm bảo rằng nó đủ đô so với kết nối giữa mình và họ để họ sẵn sàng giúp đỡ mình.
Trong trường hợp là cô giáo Địa, đến nhờ khó cô vẫn sẽ chịu giúp mình thôi. Nhưng nếu là người không liên quan, ảnh hưởng gì tới cuộc đời mình, bị seen sẽ là chuyện bình thường.
Happy network, happy connections.
#wotn7 - Bài viết thuộc thử thách viết 30 ngày của khóa học Writing On The Net.
Bài này giọng văn nhẹ nhàng mà truyền cảm Khởi ơi. Good work em! 💚
Cảm ơn em đã chia sẻ cách của em, bài chia sẻ này của em làm chị nghĩ đến chương "Bạn có phải là cố vấn của tôi?" trong cuốn "Dấn thân" của cô Sheryl Sandberg. Chị đã đọc nó năm 2015 và nó làm chị thay đổi về suy nghĩ khi tìm mentor (và chỉ vậy thôi).
Cảm ơn em đã nhắc lại cho chị bài học này.
Và chúc mừng em, đã có thêm một người quan tâm đến sự phát triển của em và muốn em tiếp tục phát triển.